8/10/17

Đồng phục công sở có mẫu đẹp nhất

Đồng phục công sở Đà Nẵng là 1 trong những đồng phục đi làm việc văn phòng đẹp nhất hiện nay. Với tiêu chí đơn giản cũng không quá cầu kỳ thì đồng phục dành cho nhân viên văn phòng rất  là đẹp luôn. Tuy nó có đơn giản không cầu kỳ như các đồng phục khác nhưng nó nói lên được phong cách lịch sự của bộ đồng phục này.
Cùng xem bộ đồng phục công sở đẹp nhất mọi thời đại tại đây nhé: http://dongphuc.me/dong-phuc-cong-dong-phuc-dep-nhat-moi-thoi-dai.html
Nếu có gì thắc mắc hãy liên hệ với chúng tôi để bổ sung nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều.

8/9/17

Công ty may đồng phục nào tốt nhất hiện nay

Đồng phục là 1 trong những thứ mà mình nghĩ bất cứ công ty nào cũng cần phải có nó. Đây là điều kiện cần thiết giúp công ty bạn có thể nhận được nhiều tệp khách hàng hơn, chất, bởi đây là cách quảng bá sản phẩm công ty dễ dàng và tiết kiệm chi phí nhất.
Có thể bạn không tin nhưng nhìn vào các đồng phục của 1 số công ty lớn thì rõ ràng là đồng phục cũng có ảnh hưởng ít nhiều đến thương hiệu của công ty đó.
Xem thêm tại đây: http://dongphuc.me/cong-ty-nao-mac-dong-phuc-dep-nhat.html
Để chọn 1 công ty chuyên nghiệp để thiết kế đồng phục thì đây là 1 sự lựa chọn khó khăn nhất. Không phải công ty nào cũng may đồng phục đẹp đâu. Tuy nhiên với những suy nghĩ của bạn chắc chắn rằng bạn sẽ tìm được 1 công ty may đồng phục đẹp.

8/4/17

“Tôi tài giỏi, bạn cũng thế” của Adam Khoo đã ảnh hưởng tôi như thế nào?

Câu nói “Nếu người khác thành công tôi cũng sẽ thành công, vấn đề chỉ là ở phương pháp”. Câu nói đã hằng sâu vào tiềm thức tôi nó giống như một cái khiên che chở cho tôi để tôi tự tin lao về phía trước mặc kệ những phong ba bão táp đang chờ đợi tôi.
Tôi biết đến cuốn sách” Tôi tài giỏi, Bạn cũng thế” năm tôi 14 tuổi. Lúc đó tôi chỉ là một cậu học sinh bình thường chưa có gì nổi trội.
Lúc ấy tôi vẫn nghĩ đơn giản rằng học cho biết cái chữ. Biết rồi thì kiếm đại cái nghề sửa xe hay gì đó cũng được, sống phụ gia đình mấy năm rồi cưới vợ sinh con xong rồi… chết cũng được. Đời như thế là đủ vui rồi. Ở cái tuổi còn nhỏ như tôi suy nghĩ cái gì cũng đơn giản hết.
Và rồi một lần tôi tình cờ thấy tụi bạn đọc cuốn sách gì đó rất đẹp. Gặng hỏi thì tụi nó nói là “Tôi tài giỏi, bạn cũng thế” của Adam Khoo. Vừa nghe qua tôi chỉ phì cười cho qua. Thái độ thì vậy nhưng trong lòng đã kết nó lắm. Liền đập heo lấy tiền dành dụm được chạy ra nhà sách mua cho bằng được rồi về nhà… luyện, nói thật tôi rất thích đọc mặc dù học chỉ ở mức trung bình. Nhưng tính tôi thích cái gì mới mới, nhất là việc đọc sách. Trước mặt tôi lúc ấy là bìa sách nhìn rất là đẹp. Ngày định mệnh ấy chính là ngày làm nên một con người khác như tôi lúc này.
tôi tài giỏi bạn cũng thế
Trước tiên ta hãy nói một chút về tác giả Adam Khoo.
Vào lần đầu tiên xuất bản quyển sách này năm 1998, Adam Khoo vẫn đang là sinh viên ngành Quản trị kinh doanh trường Đại học Quốc gia Singapore ( National University of Singapore – NUS ). Anh là một trong 1% số sinh viên dẫn đầu trường và được tuyển chọn vào Chương Trình Phát Triển Tài Năng ( Talent Development Programme- TDP) có danh tiếng, một chương trình mở rộng của Chương Trình Năng Khiếu (Gifted Programme ).
Anh cũng được xếp hạng trong danh sách những sinh viên đứng nhất khoa hàng năm liên tiếp với thành tích học tập xuất sắc. Hiện tại, Adam Khoo là một doanh nhân, là tác giả của quyển sách bán chạy nhất và là nhà đào tạo về cách làm việc hiệu quả. Anh được cấp bằng cử nhân danh dự về ngành Quản trị kinh doanh và là nhà thực hành, đào tạo NLP được Đoàn thể NLP (Mỹ) cấp chứng chỉ. Tự mình vươn lên thành triệu phú năm 26 tuổi , Adam sở hữu và quản lý bốn ngành kinh doanh với tổng thu nhập 20 triệu đô la.
Anh cũng là giám đốc công ty Adcom, một công ty hàng đầu về tiếp thị giao tiếp và quảng cáo. Anh cũng đồng sáng lập và là giám đốc công ty Event Gurus (một công ty về tổ chức sự kiện lớn) và công ty Adam Khoo Learning Technologies Group. Adam được biết như một trong những diễn giả mạnh mẽ , năng động nhất Châu Á. Trong vòng hơn năm năm qua, anh đã động viên, thúc đẩy, đào tạo hơn 20.000 học sinh, giáo viên, nhà quản lý, nhân viên và chuyên viên bán hang về cách học tang tốc, hoạt động doanh nghiệp, cách thức tiếp thị và kỹ năng thay đổi hành động. Anh đã làm việc với hàng trăm trường học, các công ty đa quốc gia, các tổ chức phi lợi nhuận ở Singapore và khu vực lân cận.
Toàn bộ cuốn sách có 4 phần.
Mỗi phần là các chương với những nội dung khác nhau. Những nội dung đầu tác giả đã kể về cuộc đời mình. Bạn sẽ thấy một cậu bé mà thôi ôi gần như “hết thuốc chữa”. Một cậu bé được đánh giá là đần độn, chậm tiến có thể nói là người tệ hại của xã hội. Nhưng không ngờ cậu bé có những bản tính ấy lại trở thành triệu phú khi chỉ mới 26 tuổi và là một người cực kì thành công. Liên hệ với bản thân mình tôi thấy anh có gì đó cũng khá giống mình hồi nhỏ nhưng… đỡ hơn nhiều.
Cảm nhận của tôi khi đọc cuốn sách này rất đơn giản chỉ có hai từ “thán phục”. Tác giả đã hết sức tinh tế khi đưa bằng chứng những gì mình nói không ai khác là bản thân mình. Cuốn sách dạy cho tôi những điều vô cùng bổ ích. Những điều mà thậm chí tôi chưa hề nghe qua, nào là những phương pháp học tập siêu đẳng: sơ đồ tư duy, cách đọc siêu tốc,…
Cuốn sách không chỉ là những chữ và chữ mà ngoài ra nó có rất nhiều hình minh họa ngộ nghĩnh nhưng quan trọng là rất dễ hiểu. Các bài tập thực hành kèm theo bởi nó không chỉ là những lý thuyết suông. Đọc cuốn sách này bạn phải tin vào nó đó là cảm xúc thật của tôi khi đọc. Adam Khoo đã dạy cho tôi biết quý trọng thời gian của mình. Bạn có tin không lần đầu tiên tôi biết thế nào là xác định mục tiêu rõ ràng.
Cuốn sách đã dạy tôi biết cách để lên kế hoạnh cụ thể và sắp xếp thời gian rõ ràng. Từng việc, từng việc đều có thời gian, kế hoạch cụ thể. Nhưng phải kể đến đó là việc ông đã dạy cho tôi vượt qua được sự lười biếng vốn có của mình và căn bệnh ưa trì hoãn .
Những phương pháp này đã và đang theo tôi mỗi ngày, đó là những thứ mà ngày ấy khi nghe qua tôi chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn:
  • Phương pháp đọc để nắm bắt thông tin: Sử dụng phương pháp này ta có thể cô đọng nội dung cả cuốn sách bằng một số từ quan trọng gọi là “từ khóa”.
  • Sơ đồ tư duy (Mind Mapping): Sử dụng các từ khóa đã chắt lọc được thành một hình vẽ ngộ nghĩnh giúp sắp xếp thông tin nhanh chóng.
  • Trí nhớ siêu đẳng: Bạn không thể tin được rằng những kỉ lục gia về trí nhớ siêu đẳng đều sử dụng phương pháp mà Adam Khoo chỉ dạy trong cuốn sách.
review sách tôi tài giỏi bạn cũng thế
Adam Khoo đã chỉ ra những ưu điểm của não bộ và những khuyết điểm của con người, nhất là học sinh mà vẫn có thể khắc phục được.
Tác giả muốn ngầm ý chỉ dạy cho chúng ta rằng dù trong quá khứ hay hôm nay ta đã từng và đang là một học sinh kém hay một kẻ luôn thất bại thì ta vẫn có lựa chọn là thay đổi để trở nên mạnh mẽ và xuất sắc hơn những gì ta mong muốn chỉ cần ta có niềm tin và có phương pháp đúng. Nói thật sau khi đọc cuốn sách này xong, còn nhớ lúc ấy trong lòng tôi vẫn còn bán tính bán nghi về những gì đã đọc nhưng tôi đã đặt hết niềm tin vào những gì mình đã được đọc và tôi đã gặt hái được những gì tôi đã mong muốn mặc dù chưa phải là tất cả trong toàn bộ kế hoạch của cuộc đời.
Niềm tin có một sức mạnh mà ta không thể nào hình dung ra được. Để biến niềm tin thành hiện thực bạn cần có các kỹ năng và hành động cần thiết. Quan trọng là khi bạn tin vào điều gì đó, não bộ của bạn sẽ cố gắng tìm kiếm giải pháp để giúp bạn biến điều đó thành sự thật. Tuy nhiên, khi bạn không tin bạn có thể làm một việc gì đó, não bộ của bạn sẽ giảm thiểu hoạt động và không thể tận dụng hết nguồn năng lực cần thiết để đưa bạn đến thành công. Họ thành công vì họ tin vào khả năng của mình. Bạn phải có niềm tin vào bản thân mình, những niềm tin tích cực vào cuộc sống là những mảnh ghép làm nên những thành công mà ta mong đợi đó là những gì tôi đã được học bên cạnh những phương pháp học tập. Cuộc đời này là những chuỗi dài những sai lầm những thất bại nhưng phải có sai lầm thì mới có đúng đắn, có thất bại thì mới có thành công, đời thay đổi khi chúng ta thay đổi mà bạn.

Lời kết:

Một chiếc áo cà sa không thể làm nên thầy tu” cũng như một cuốn sách không thể giúp bạn thành công ngay lập tức. Bạn không thể chỉ đọc cuốn sách xong rồi quăng đó hay làm theo sách một cách sơ sài. Bạn phải có tư tưởng của những người thành công, bạn phải biết mình muốn gì và cần phải làm gì để bản thân tốt hơn. Trong lòng chúng ta ai cũng muốn thành công và ta sẽ làm được ta hãy tin vào điều đó.

8/1/17

Gặp lại – Em không chỉ là một giấc mơ!

Việc tiếp tục yêu một người mà không mong đáp lại, việc biết tự nuôi dưỡng mình chỉ bằng tình cảm của mình dành cho người kia, biết tôn trọng tự do của Lauren, biết bằng lòng với việc cô ấy tồn tại ở trên đời mà không tìm cách gặp lại, chỉ để bảo vệ cô ấy khỏi những mất mát không đáng có | Gặp lại – Marc Levy
Bắt đầu bài chia sẻ này thế nào đây ta?
A, có rồi! Tuần rồi mình có đọc được bài chia sẻ về quyển tiểu thuyết “Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy” của bạn Thục Quyên. Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên mình đọc của Marc Levy vào năm lớp 10, và cũng một trong những cuốn tiểu thuyết mà mình đọc lại nhiều lần nhất! Nhân sự chia sẻ của bạn Thục Quyên, mình xin chia sẻ đến các bạn phần hai của quyển tiểu thuyết “Nếu em không phải một giấc mơ” tác phẩm: Gặp lại.
Bật mí một xíu: Gặp lại không chỉ là phần tiếp nối của Nếu em không phải một giấc mơ, mà còn là câu trả lời cho một khúc mắc không thể tháo gỡ được từ phần trước. Các bạn có thể đọc phần cảm nhận Nếu em không phải một giấc mơ của bạn Thục Quyên trước ở đây nhé!
Với tôi, bao nhiêu ngôn từ cũng không thể tả hết niềm thương cảm của Arthur khi anh trở về thành phố mà trong anh nó “chưa từng thay đổi”. Sự hoài nghi về bản thân khi quyết định rời xa Lauren từ lời thỉnh cầu của Mẹ cô ấy, lời đe doạ của Bác sĩ và cả rào cản cuối cùng là người tình của Lauren. Tôi thiết nghĩ: Nếu tôi ở trong tình cảnh Arthur thì tôi đã sẵn sàng phá vỡ mọi lời đe doạ của Bác Sĩ Fernstein về sức khoẻ của Lauren, lời đề nghị quái ác của bà Kline là phải tránh xa Lauren vì sự yếu đuối muốn bỏ cuộc của Bà trong quá trình hôn mê của Lauren,… Nhưng…
Tâm hồn Arthur thật sâu và nhạy cảm! Anh yêu thương chân thành đến mức giữ mãi những tổn thương trong lòng mình, từng ngày, từng giờ chìm trong nỗi nhớ. Giấc mơ bên Lauren luôn hiện hữu dù anh đang làm gì hay ở bất cứ đâu. Việc tiếp tục yêu một người mà không mong đáp lại, việc biết tự nuôi dưỡng mình chỉ bằng tình cảm của mình dành cho người kia, biết tôn trọng tự do của Lauren, biết bằng lòng với việc cô ấy tồn tại ở trên đời mà không tìm cách gặp lại, chỉ để bảo vệ cô ấy khỏi những mất mát không đáng có. Tình cảm này thật làm cảm động người đọc.
Còn Lauren cô vẫn tiếp tục công việc ở bệnh viện, vẫn sống những ngày “xoay như chong chóng”, nhưng trong lòng cô vẫn còn những khúc mắc chẳng thể nào tháo mở được: “Anh ấy giống thế kia phải không mẹ?” Cô vẫn tìm một người nào đó đã chăm sóc cô trong thời gian cô hôn mê, đã nắm tay cô vào các buổi sáng, đã ở bên cô mỗi lúc cô chợt tỉnh giữa đêm, người mà đã hứa sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện rất khó tin và rồi biến mất không rõ lý do! So với tình cảnh của Arthur: Cùng ở chung một khu phố nhưng không thể tìm đến để gặp lại Lauren. Thì chính Lauren cũng thật đau khổ khi không định vị được sự tồn tại của Arthur, không biết đến cả tên anh, gương mặt anh, không biết tất cả. Và dường như cả thế giới ngoài kia đang giấu Lauren sự tồn tại của một người yêu thương cô hơn cả sinh mạng của mình.
Mãi cho đến khi một tan nạn ập đến với Arthur thì đây chính là cách mà thượng đế muốn Anh gặp lại Lauren trong một tình cảnh vô cùng ngẫu nhiên đến rơi nước mắt: Arthur bị tai nạn và Lauren đã chuẩn đoán cho Anh, rồi vết thương nhỏ không ngờ đến ở mạch máu não vỡ ra và nhấn chìm toàn bộ não bộ, cơ hội để sống được tình từng giây – và khi đó Lauren đã xuất hiện như một thiên thần giải cứu cho Arthur khỏi tên Bác sĩ nội trú bất tài! Điều đáng nói là, Arthur đã nhận ra Lauren – tim anh đập mạnh đến mức bất thường nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, vẫn kìm nén tình cảm của mình trong từng nhịp thở, được gặp Lauren với anh đã rất hạnh phúc. Còn Lauren thì liều mình vì một lời cầu cứu của Paul, vì có một bệnh nhân của Cô có triệu chứng nghiêm trọng, bỏ mặt cả sự nghiệp, cả đoạn dài nổ lực học tập cô hi sinh vì Arthur trước khi nghĩ thêm bất cứ điều gì khác.
Tôi đã thực sự xúc động: Ngay cả khi đã bị giam ở đồn cảnh sát, Lauren vẫn muốn quay trở về phẫu thuật cho Arthur dù là lúc đó cô vẫn chưa biết được Arthur là người cô hằng tìm kiếm! Và thật mai mắn khi định mệnh sắp đặt thanh tra George đến và mang Lauren đến bệnh viện để tiếp tục ca phẫu thuật. Thực sự, đây có phải là một cảm xúc nhất thời hay là do một khuyến khuyết nhỏ ở não đã mách bảo Lauren rằng người đàn ông đang đứng trước cửa sinh tử đấy là một người rất quan trọng với Cô.
Cảm động nhất là đoạn Lauren cấm vào bệnh viện vì sự việc “mượn nhờ” chiếc xe cấp cứu và “chuyển bệnh nhân bất hợp pháp” nhưng thực ra chỉ là một sự che đậy cho kế hoạch quyết định “ngưng cố gắng” cho cuộc sống của Lauren từ Vị bác sĩ già đỡ đầu cho Cô và Mẹ cô là Bà Kline. Lời dối trá dù mang ý nghĩa tốt đến mấy cũng là một sự dối trá, dối trá sẽ dằn vặt, dằn vặt sẽ không bao giờ có thể thanh thản được cho đến khi thú nhận. Rõ ràng, Vị bác sĩ già biết được rằng: Nếu chính ông nằm trên giường bệnh kia và Lauren là người điều trị thì Cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ dù chỉ là một phần ngàn tia hi vọng, một phần ngàn cơ hội cứu sống một người. Còn Bà Kline cũng chỉ sống cho một phần đời đã bị cướp mất từ rất lâu trong quá khứ rồi nhưng không nhận ra được, thành kiến về tình yêu và lòng chân thành tới mức “đã đạt đỉnh” nên Bà chia cắt Arthur và Lauren dù cho có cảm nhận được tình cảm chân thành từ cậu. Cả hai người – Vị Bác sĩ già và Mẹ Lauren đều không đủ cam đảm để chấp nhận một sự thật: Arthur – Một người chưa từng gặp gỡ đã cứu lấy Lauren trong khi hai người họ thì đã bỏ cuộc.
Chưa dừng lại ở đó! Chính trong cuộc phẩu thuật của Arthur, nếu Lauren không can đảm, không liều lĩnh nắm lấy một phần triệu của một tia hi vọng mà tăng cường sốc điện và tiêm liều cao adrenaline thì Arthur đã chết! Theo như Vị Bác sĩ già: Phải mất cả đời mới học được cách buông bỏ – điều này cũng có ý nghĩa riêng của nó. Nhưng với Lauren, nếu như cố gắng hết mình mà mang lại cuộc sống cho người khác, mang lại niềm hi vọng cho gia đình họ thì rất đáng để liều. Như đúng quy luật của trái tim: hoặc là tất cả hoặc là không gì cả!
Rồi thật bất ngờ, mọi việc lại xảy ra một lần nữa, kiểu như mà Paul đã nói…về cách gặp gỡ nhau của hai vị này, Arthur lại hôn mê, và khuyến khuyết nhỏ trên não mà chỉ có Anh và Lauren có giúp hai người họ đến bên nhau một lần nữa, mà chính xác là 1 người và 1 linh hồn mới phải! Lauren lúc này cũng như Arthur ngày trước đều không biết được đối phương chỉ là phần hồn mà thôi. Nhưng có điều, Arthur đã giỏi kín đáo hơn và không để cho Lauren biết được anh chỉ là phần hồn mà thôi!
Arthur lại xuất hiện bất ngờ trong nhà của Lauren như cái lần định mệnh ở phần 1. Cốt truyện xoay một mạch trở về điểm bắt đầu. Niềm cảm mến rồi tình yêu trong Lauren dành cho Arthur từ nhiều năm trước bắt đầu được biểu hiện. Chính cô cũng bất ngờ bởi những tình cảm của mình, kiểu như “Nó có như một bữa chén cua ở bãi biển rồi một cơ say với ly rượu sóng sánh khi về đến nhà, một giấc ngủ và một cơn mơ?” Rồi bất chợt, cô nhận ra có gì đó rất ảo, rất sai: Arthur nằm trong giường bệnh và bênh trở nặng đi vậy rốt cuộc ai là người đã đi cùng mình tối qua! Đây đích thực là một giấc mơ, hoặc là một điều kỳ lạ. Tình yêu thương là khúc mắc lớn nhất trong lòng Lauren đã được đưa đến đỉnh điểm.
Ngay sau khi gặp và nói chuyện trên taxi với Paul, Lauren dần sực tỉnh và liên kết với sự kiện đã gặp Arthur ở bãi biển, đến lúc này, đã không còn gì ngăn được một cô gái tìm hiểu về chân tướng của quãng thời gian mà cô bị hôn mê và được cứu sống. Cô gặp Bà Kline bằng tất cả chân tình của một người con gái rằng Bà không có lỗi, rằng nếu ở địa vị của bà thì có lẽ chính cô cũng sẽ làm như vậy, mẹ cô không cần phải mặc cảm tội lỗi vì chuyện đó nữa! Rồi cô phi thẳng đến chỗ thanh tra George, rồi đến phòng của Vị Bác sĩ già,… mọi chuyện gần như sáng tỏ tất cả chỉ còn chờ một lời thú nhận sau cùng của Arthur.
Về phần Arthur, anh chợt nhận ra mình phải đối mặt với những quyết định của quá khứ: tất cả những kỷ niệm đã có đều là của anh không thể nào gạt bỏ đi được, như kiểu mà Paul đã nói:
Tớ bảo cậu quên một cô gái chứ đâu có bảo cậu đốt cháy cả quá khứ của cậu đâu
Arthur quyết định sửa sang lại ngôi nhà của mình ngay sau khi rời bệnh viện. Đây cũng khúc quanh cuối cùng để hai con người yêu hồn của đối phương gặp lại và…yêu một cách “người” trọn vẹn.
Ở từ hai hướng của thành phố, Lauren phóng xe đến vùng Carmel thực hiện y như những gì mà Arthur giúp cô tưởng tưởng trong lúc còn ở bệnh viện. Ở hướng còn lại Arthur và Paul cũng bắt đầu đi cho đến khi…
Lauren và Arthur gặp lại ngay chính ở căn nhà nhỏ ở Carmel! Mọi khúc mắc ký thác cho thời gian và định mệnh trong một khoảnh khắc đã được nối lại thành một câu chuyện. Câu chuyện rất khó tin đấy! Vào một buổi sáng,…
Điều này mang đến cho tôi một suy nghĩ:
Hãy cứ yêu thương đi, nếu chúng ta thật sự là định mệnh của nhau thì dù cho có rẽ muôn ngàn lối thì vẫn bên nhau ở một điểm bất ngờ và có được hạnh phúc mà không cần phải tìm kiếm ở đâu xa.

Lời kết:

Cuộc sống luôn gìn giữ những tình cảm giá trị nhất, không có yêu thương nào dù là nhỏ nhất bị lãng quên!
Dẫu cho bạn có bước đi trên đoạn đường nào của cuộc sống này thì bạn sẽ luôn gặp lại: gặp lại bạn ngày hôm qua, gặp lại những nhân duyên ngày trước! Chỉ cần tình yêu thương đủ lớn, nhân duyên sẽ đón chờ bạn ở đúng ngay cái đoạn bất ngờ nhất!
Chúc bạn có một chuyến đi thú vị!