7/17/17

Sự trả thù đau đớn!!!

Chap 1
"An Nhiên" la luôn vui vẽ, lạc quan an yên trước mọi khó khăn sống gió. Thế nhưng cái tên trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của tôi. Một cuộc sống đầy nước mắt không hơn không kém. 
Tôi hận ông ta, hận đến xương tuỷ, tôi muốn huỷ hoại tất cả mọi thứ của ông ta, kể cả tôi- giọt máu do chính ông ta sinh ra. Tôi hận vì ông đã nuôi nấng một quân cờ mà tôi đã yêu thật lòng...!!!
Tôi là An Nhiên, năm nay 18t. Cung Ma ket, nich name "co be An Nhien". Chiều cao 1m65, nặng 47kg, dáng người mảnh khảnh, tóc đen dài, có đôi mắt to tròn và thừa hưởng được từ Mẹ má núm đồng tiền duyên.
Tôi sống cùng bố me o Đà Lạt tho mong. Bố tôi là Tran Quoc Bao, lam quản lý ở cục kiểm lâm huyện, mẹ là Nguyen Gia Tue, hướng dẫn viên du lịch. Gia đình tôi không thuộc dạng giàu có gì nhưng so với bà con nơi đây vẫn tốt hơn họ. Bố mẹ tôi lên đây lập nghiệp vì đam mê vì duyên, có công việc ổn định nên có thu nhập còn bà con ở đây họ khó khăn hơn nhiều thế nhưng họ sống đậm tình người và gần gũi lắm. 
Sáng sớm toi con đang ngủ, mẹ đã gọi lớn vào: 
- An Nhiên à! Dậy đi con. O nhà cham bo, giup mẹ xem nồi cháo trên bếp để bố dậy ăn đi làm nhé. 
Hôm qua bố con uống quá chén với chú Nam nên giờ vẫn chưa dậy đấy. Rõ khổ!!!
-Vâng ạ!
Vừa dứt câu mẹ tôi xách giỏ đi, tôi lò mò dậy vệ sinh cá nhân rồi bật láp Bố ra lướt lên facebook xem nhỏ Ngọc Nhi có rủ rê gì không! 
Tin nhắn đến...
- Ê đậy chưa bà nướng kia, sang nhà tao đi, anh Hoàng lên tối qua mang theo quà cho 2 đứa mình nè. Qua nhanh không tao lấy mất phần đấy!!!
Tôi vội vàng rep lại: Con quỷ, để yên lát tao sang. 
Ngọc Nhi là con gái bác Nam, bạn thân của bố tôi, làm cùng cơ quan với bố. Từ nhỏ tôi với Nhi lớn lên với nhau, chơi với nhau thân như chị em vậy. Ngọc Nhi còn có anh trai trên Minh Hoàng lớn hơn chúng tôi 2 tuổi và đang học ở Sai Gon. Tuần nào a ấy cũng lên nhà và không quên mang quà cho tôi với Nhi. 
Một lúc sau bố dậy, Nhiên làm gì dậy sớm vậy con? Hôm nay mặt trời mọc ngược hay sao vậy???
- Bố này nói gì kì vậy? Con đang ngủ ngon mà mẹ gọi dậy xem cháo cho bố đấy. Đúng là nhất bố thôi! 
Con gái cưng của bố giỏi quá, vừa xjh vừa giỏi thế này sau này bố k nỡ gả đi đâu. 
- Bố yên tâm đi, bố có gả con cũng không đi. Con ở với bố mẹ mãi thôi.
Thôi đi cô, lớn chút nữa, gặp được ai hop y thi xa bố mẹ ngay. 
- ơ bố này, con chỉ lấy người nào như bố thôi. Vừa tâm lí, đẹp trai, tốt bụng với chiều con nữa. Hjhj. Ai mà qua được bố của con nhỉ!!!
Chi được cái khéo mồm.
- Con gái của bố mà!!!
- Thôi bố dậy vệ sjnh ăn sáng mà đi làm đi ạ. Con dọn sẵn rồi con sang nhà bác Nam nhé! 
Con sang chơi với cái Nhi ak??
- Con sang lấy quà không nó giành hết phần con. Hôm qua anh Hoàng mới lên ạ!
Hoàng lên lúc nào sao bác Nam nhậu mà bố k nghe nói?
- Bác Nam nhậu vào thì chỉ có hát hò hàn huyên chuyện xưa với bố thôi. Thôi con đi đây. Bố ăn sáng rồi đi làm nhé. Bố khoá cửa hộ con. 
Ừ đj đj con gái.
Vừa đến cổng đã nghe giọng chanh chua của nhỏ Nhi. 
Anh Hai thiên vị nha, sao của An Nhiên con gấu to thế mà của em gái anh nhỏ vậy???
Thế này là sao? Em là nghi ngờ anh hai lắm lắm nha! 
Anh Hoàng: Nghi ngờ cái gì, a chọn ngẫu nhiên thôi mày đừng có mà suy đoán vớ vẩn. 
A An Nhiên đến rồi kìa. Vào mà đem gau tình yêu về nè quỷ. 
- Tôi lườm nó...Giọng mày chanh chua thế, tao nghe mà đau cả tai. Bảo sao anh Hoàng không dám về nhà thường xuyên haha đúng không anh Hoàng? 
Anh Hoàng: An Nhiên hiểu a ghê. Thật may trên thế gian vẫn còn người hiểu nổi khổ của tại hạ hâhha.
Nhỏ Nhi: Nè! Anh chị được lắm nhá!!
- Bác Nam đi làm rồi ạ! Hôm qua nhậu với bố em, hai ông nói chuyện gì mà rôm rả lắm.
Đâu, bố anh vẫn còn trong nhà kìa.
Vậy à???
Bác Nam: Chà mới sáng sớm ngọn gió nào đua An Nhiên sang nhà bác vậy??
- Ngọn gió Ngọc Nhi đó bác ơi. Sáng đã nt giục con sang rồi!
Nhỏ Nhi: Đâu có, anh hai giục đó bố ơi!!!
Bác Nam: Được được, hôm qua là bác với Bố con nói chuyện kết sui rồi đấy. Con phải về làm chị dâu mà trị cái Nhi.
- Thôi bác ơi, con không dám rước hoạ vào thân đâu hjhj. 
Bốn cha con cười nói gi ma rôm rã the. Bác gái nói vọng ra khj đang chuẩn bị đi chợ. 
Roi bác Nam đi làm, 3 anh em chúng tôi lại bày đủ thứ để ăn. 
- Anh H lần này lên lâu không a? Sai Gon ve dem chắc đep lắm anh nhỉ???
Ừ anh lên nghĩ ngơi 1 tuần rồi a xuống SG ôn thi. Để bữa nào a dẫn bé Nhi với e đi nha. 
- Anh hứa rồi đó nha! Nhưng mà a phải xjn bố mẹ e nhé. Từ bé đến giờ bố mẹ có để cho e xa bố mẹ bao giờ đâu. 
Yên tâm. A qa là 2 bác duyệt ngay.
- À chúng ta đj thăm tụi nhỏ đi anh. Cả tháng nay e với Ngọc Nhi không lên rồi. Giờ có a đj cùng chắc tụi nhỏ vui lắm. 
( 3 anh em chúng tôi thường hay dạy học và giúp đỡ các e nhỏ ở lớp học tình thương của huyện)
E gọi Nhi rồi anh em mình đi. A có mang quà cho tụi nhỏ đây. 
- Vâng ạ!
- 3 chúng tôi xjn phép cô Minh Vân, mẹ anh Hoàng rồi đi. Lâu lắm 3 anh em mới lại đi với nhau, cái Nhi luyên thuyên mãi không thui, tôi và anh h lần nào cũng vậy. Ngắm cảnh quê hương và hoa ven đường.
Đến nơi mất tầm 40p đi xe khách, 3 anh e xuống xe rồi đi bộ vào trung tâm. Vừa thấy chúng tôi, tụi nhỏ vui mừng ra mặt. 
Aaaaaa!!! Anh Hoàng, chị An Nhiên chị Ngọc Nhi đến rồi nè. Mọi người ơi!!! 
Sao lâu rồi anh chị mới lên thăm tụi em. Quên tụi e rồi ak. Tụi e nhớ anh chị lắm luôn.
- Ngoan nào, bây giờ anh chị đến thăm mấy đứa nè. Mnag quà cho mấy đứa nè. 
Vâng ạ 
Cả ngày hôm đó chúng tôi chơi đùa vui vẻ với tụi trẻ mãi đến chiều muộn mới về nhà. 
Cuộc sống đôi khj chỉ cần niềm vui như vậy, thế là đủ!!!